Tiếng Kinh coong ấm áp báo hiệu cửa hàng có khách. Justus Jonas mỉm cười bước vào rồi đóng cửa lại. Cậu ngay lập tức nhận ra tiếng chuông quen, dù lần cuối cậu cùng cô Mathilda tới đây đã xa tới mấy năm trời. Khi đã bước lên tuổi mười sáu, dĩ nhiên “ông cháu” Justus không còn thường xuyên tháp tùng “bà cô” đi mua hàng nữa.
Ngay khi bàn tay còn đặt trên nắm đấm cửa, Justus đã nhận thấy chuyện không ổn. Từng tế bào trong cơ thể cậu cảm nhận được sự căng thẳng lẫn khuất trong không khí. Người đàn ông già nua bên quầy hàng kia chắc phải là ông Laurent, chủ nhân cửa hiệu quần áo có tiếng nầy. Nhưng sao nụ cười của ông gượng gạo thế? Bối rối, Justus hạ ánh mắt, đảo thật nhanh một vòng. Nhưng ngoài cậu và chủ cửa hàng, ở đây không còn ai khác. Cửa hiệu trông vẫn y hệt như những gì cậu còn giữ lại trong trí nhớ, không một nét đổi thay. Kể cả những bộ quần áo đắt tiền được bày bán cũng chẳng hề chạy theo mode mới. Còn ông Laurent? Sao ông ấy cư xử kỳ quặc vậy. Chắc ông già không nhận ra mình nữa.