Sự trỗi dậy của công nghệ chẳng giúp được gì ngoài việc tăng tốc cảm giác rất hối hả nhưng lớt phớt trên bề mặt, muốn tức thì nhưng bỏ cũng tức thời. Resilience trở thành một thứ phẩm chất xa xỉ, không có trong tự điển, thiếu trending và không đủ độ hot để quan tâm. Con người ta chỉ lớn khi biết ngừng đổ thừa, ngưng dựa dẫm, và tự chịu trách nhiệm với bản thân. Không có bí kíp thành công tức thì. Càng không có bánh trung thu thành đạt được đúc sẵn trao tận tay, dâng tận miệng. Không học tự đứng lên sau vấp ngã, không học thử nghiệm, sai sót, thất bại vài ngàn lần để eureka, không lì đòn, đời đánh mãi tớ chả thèm gục đâu, thì lấy ở mô ra thành tựu?
Với tác giả Nguyễn Phi Vân, Mở cửa tương lai không phải hành trình mang độc giả tới một chân trời mới, nơi có những thứ công nghệ hợp thời hay những kỹ năng sinh tồn phải có trong thời đại số, Mở cửa tương lai giúp những ai đang thiếu tự tin trở nên tin tưởng chính bản thân mình; những ai đang hoang mang, ngờ vực sẽ sớm định vị lại mục tiêu cuộc đời; những ai còn phân vân giữa việc dừng lại hay bước tiếp sẽ chọn được lối đi cho mình; và cả những ai đang thành công vẫn sẽ tìm thấy những điểm đồng điệu để duy trì chất lượng cuộc sống của bản thân.