Lắm lúc một câu trả lời chẳng phải dễ kiếm ra. Nhưng đúng lúc tôi sẵn sàng giương cờ trắng và thét lên “Thế đấy! Tôi chẳng biết gì hết!”. Tôi lại nhận ra mình đang dắt cún cưng đi dạo, đang đun một ấm trà hay ngâm mình trong bồn tắm, thế rồi, chẳng biết từ đâu, một khoảnh khắc sáng tỏ sẽ đưa tôi trở về với điều gì đó mà trong óc, trong tim và tự bản năng, tôi hoàn toàn thấu suốt, vượt qua khỏi bóng tối nghi ngại.
Liệu có giống như coi lại những tấm ảnh của bản thân với những kiểu tóc tai và trang phục thật ra phải đưa vào thư mục chắc-kiểu-này-là-mốt-hồi-đó-đấy-chăng? Ý tôi là, bạn sẽ phải làm sao, nếu những gì bạn vốn biết chắc hồi bấy giờ hóa ra lại là những thứ nghĩ-gì-vậy-trời, xét trong hiện tại? Trong khi bạn đọc về những bài học tôi đã phải vật vã tranh đấu, phải rơi nước mắt, phải chạy trốn, và rồi quay về, làm hòa, đùa giỡn, sau rốt đã dần biết chắc, tôi hy vọng bạn sẽ biết rằng những gì bạn tìm được trên hành trình ấy sẽ rất đáng vui thích, vì thứ bạn tìm ra, chính là bản thân mình.”