Những ô mắt cáo ở vùng mắt chiếc burqa khiến tôi nhớ đến cái lồng nhốt con chim hoàng yến. Và con chim yến, lần này, lại là tôi. Tôi chui ra khỏi cái áo burqa mà cảm thấy nhục nhã và tức giận. Khuôn mặt tôi là của tôi. Kinh Koran nói rằng phụ nữ có thể trùm khăn áo, nhưng cũng nói rằng vẫn phải nhận ra được họ.
Taliban muốn đánh cắp khuôn mặt của tôi, muốn cấm đoán chúng tôi chính khuôn mặt của mình. Điều này là không thể. Tôi sẽ không cho phép điều này. Tôi sẽ không nhượng bộ.
Không quan sát thế giới Taliban theo khía cạnh chính trị, hệ tư tưởng hay xã hội ở cấp vĩ mô nữa, ở đây chúng ta được nghe chuyện đời những người phụ nữ bình thường, qua tiếng nói một cô bé vừa tròn mười sáu tuổi khi những bóng đen tràn đến tước đoạt tuổi hoa niên của mình. Tiếng nói cất lên vì một “giấc mơ hòa bình và dân chủ”.