Vương quốc Ảo nằm rất xa trần thế, người ở đó sống lâu nghìn tuổi, máu của họ có màu trắng như sữa. Một bức tường bọc quanh hoàng cung xây bằng bông tuyết và thứ chất liệu trừu tượng, không nhìn bằng mắt thường được, đó là… nỗi buồn. Nỗi buồn bị “gió tuyết mài cho sáng bóng lên” làm chói mắt Ca Sách – vị hoàng đế trẻ của vương quốc – và nhắc ông nhớ tới hai người tình đã chết.
Nàng thứ nhất là nữ pháp sư Lê Lạc. Họ gặp nhau lúc Ca Sách rơi xuống trần thế trong cuộc truy lùng của bộ tộc Lửa. Chính Lê Lạc đã đưa Ca Sách quay về thành Tuyết và họ yêu nhau. Ca Sách muốn Lê Lạc làm vương phi của mình. Nhưng truyền thống của bộ tộc Tuyết ngăn cách họ, dẫn đến sự mất tích của Lê Lạc sau trận tuyết lớn, bị vùi dưới đáy biển băng sâu nhất. Nàng thứ hai là công chúa Lam Thường ở thủy cung. Người dưới đó chưa đến 130 tuổi thì vẫn phải mang hình dáng nhân ngư, nửa người nửa cá. Nên qua 131 tuổi, Lam Thường mới biến dạng thành người hoàn toàn, có sắc đẹp mê hồn được đưa về thành Tuyết làm vương phi. Vừa gặp, Ca Sách sững sờ vì khuôn mặt của Lam Thường giống y hệt nàng Lê Lạc ngày nào. Ông yêu và chuẩn bị lễ cưới với Thường. Nhưng một tháng sau, Lam Thường bỗng chết đột ngột và bí ẩn dưới gốc cây anh đào.