Dư vị ấy chẳng hề dễ chịu, dư vị ấy dễ làm người ta buồn lắm, nhưng mà khi ở cái lưng chừng tuổi trẻ, nào ai thoát nỗi cô đơn, thoát nổi những ngày buồn bã. Cô đơn đó mà, giữa những cảm xúc của con người, giống như một nốt nhạc đệm trong bản nhạc của cuộc đời, không thể thiếu cũng chẳng thế tránh, chỉ có thể cùng nó, lặng lẽ đi qua những năm tháng chông chênh để nhận lấy trưởng thành.
Dư vị ấy, bạn sẽ chấp nhận nó chứ. Nếu không thể, hãy để “Lưng chừng cô đơn” cùng bạn vượt qua những ngày chênh vênh này để thấy cô đơn hóa ra chẳng có gì đáng sợ. Chỉ là buồn một chút, tủi thân một chút, mệt mỏi một chút mà thôi. Nhưng bạn biết không? Cô đơn mới là thứ duy nhất không bao giờ phản bội bạn, dù giông bão hay là bình yên. Cuối cùng, cũng chỉ có cô đơn ở đó và bên cạnh chúng ta mà thôi…