“Khắc ngồi rất lâu như thế, bất động. Chợt con mèo Jin từ đâu nhảy vào lòng anh làm anh giật nảy người. Màn hình đã tự động khóa từ lúc nào. Tay run run, anh mở chiếc điện thoại, gương mặt Lam hiện ra ở góc trái màn hình, nhìn vào anh như muốn nói “xin chào”
Chào em! Anh thốt lên trong vô thức, chợt nghe tim mình nhói đau. Đã bao lâu rồi, anh không nhìn thấy cô? Đã bao lâu rồi anh quên mất giọng nói của cô?
Hai mươi năm là một khoản thời gian dài, rất dài, có thể khiến con người ta quên đi mình là ai, mình đã từng như thế nà “