Tản văn và truyện ngắn của Phương Huyền được viết khá mượt mà, văn phong dễ đọc và đi vào lòng người bởi nỗi buồn man mác. Thất bại hay thành công, điều đó không quan trọng, qua các cung bậc cảm xúc của người nữ thoát lên những phương ngôn sống, những trăn trở được chia sẻ và cất thành văn.
Về “Ai rồi cũng chỉ còn lại một mình”, nhà văn Phan Hồn Nhiên đã viết: “Giàu xúc cảm, không che giấu trái tim thiết tha, luôn mong muốn được thấu hiểu và yêu thương, những phẩm chất ngày càng ít đi trong cuộc sống hôm nay vẫn còn đầy đặn trong quyển sách này. Được khúc xạ qua lăng kính một phụ nữ đúng nghĩa, dành nhiều phần cuộc sống cho tình yêu, từng đi qua thất vọng để tìm thấy lại mạch nguồn sống mới, trang viết của Phương Huyền như mời người đọc vào bàn trà, ngồi xuống trong ngày chậm lại, nhấm nháp vị ngọt đắng và nhìn lại những cung bậc chặng đường cô đã qua.”